Mãn Đường Hoa Thải

Chương 84 : Hội đương lăng tuyệt đỉnh

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 18:40 31-05-2024

Trường Thọ phường, Nhan trạch. Cây liễu trong sân đã đâm chồi nảy lộc, lá mới đung đưa theo làn gió nhẹ. Nhị lang của nhà họ Nhan đang ngồi ngay ngắn dưới gốc cây, chăm chú luyện chữ. Trên trường lang, một quả thải cầu lăn qua, hai tỳ nữ đuổi theo thiếu nữ mặc váy thêu hoa, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp sân. Trong chính sảnh, Vi Vân cùng phó phụ bưng chậu nước nóng bước vào, Nhan Chân Khanh đã ngồi trên chiếc ghế gỗ, ngủ gật từ lúc nào. "Lang quân đêm qua thức cả đêm, lát nữa nên nghỉ ngơi sớm một chút." Nhan Chân Khanh mở mắt, vừa ngâm chân vừa ra hiệu cho Vi Vân ngồi xuống, gọi nàng bằng tên thân mật rồi mỉm cười nói: "Huyền nương, không cần bận rộn quá, ta thật may mắn khi cưới được ngươi." Hai phu thê thoải mái tán gẫu chuyện phiếm, tình cờ nhắc đến hung án xảy ra ở trên con phố đối diện cách đây không lâu. "Một thiếu niên chưa đến tuổi hai mươi, vậy mà có kẻ nhẫn tâm ra tay tàn độc." "Tàn độc? Thực ra chỉ rạch rách tay áo thôi, đó chẳng qua là trò che mắt thiên hạ của tên tiểu tử ấy." Đang nói, một quả thải cầu lăn qua bậc cửa, Nhan Yên lon ton chạy vào, nàng không nghịch ngợm, mà hành vạn phúc thật đoan trang, rồi ngồi xuống cạnh Vi Vân, mỉm cười nghe phụ mẫu trò chuyện. "Vụ án phát sinh ngay bên huyện nha Trường An, làm sao qua mắt được ta." Nhan Chân Khanh nói tiếp: "Người thì không hề hấn gì, nhưng máu lại vương vãi khắp nơi. Ta đích thân xem qua, đó là máu gà, chứ không phải máu người." Vi Vân ngạc nhiên hỏi: "Sao lại như vậy?" "Chắc hắn đắc tội với Cát Ôn, đây là kế tự vệ mà thôi." Nhan Chân Khanh thở dài: "Tên ác quan này hoành hành bao năm, lần này lại bị mắc bẫy của con tiểu hồ ly kia rồi." "Lang quân đã nhìn ra, vậy nếu người khác cũng nhìn ra thì Tiết Bạch phải làm sao mới tốt?" "Qua loa như vậy, chứng tỏ hắn không sợ người hữu tâm phát hiện. Chẳng qua là mượn cớ này để biểu minh Quắc Quốc phu nhân sẽ ra mặt bảo vệ hắn, khiến những kẻ muốn hại hắn phải dè chừng." Vi Vân nghe vậy, khẽ thở dài: "Tuổi còn nhỏ mà đã có nhiều kẻ muốn hại hắn như thế sao?" Nhan Chân Khanh nghĩ đến tình hình triều chính mấy năm gần đây, cười khổ, nói: "Trừ được Cát Ôn, vừa hay bảo trụ Lý Bắc Hải công." Đây là tin tức mà Trường An huyện lệnh Giả Quý Lân đã tiết lộ với hắn, cho biết rằng sau khi Cát Ôn phục chức, sẽ tiếp tục điều tra vụ án lúc trước chưa hoàn thành, định vu cáo Bắc Hải Thái Thú Lý Ung. Vốn là những bậc thầy thư pháp đương thời, Nhan Chân Khanh liền viết thư nhắc nhở Lý Ung cẩn thận phòng bị. "Phụ thân." Nhan Yên ngồi bên chăm chú lắng nghe, hầu hết đều hiểu rõ, chỉ có một điều thắc mắc, nàng hỏi: "Tại sao Quắc Quốc phu nhân lại bảo vệ tên tiểu hồ ly mặt dày đó chứ?" "Hẳn là có lý do riêng a." Nhan Chân Khanh lướt qua chủ đề này một cách hời hợt, nói tiếp: "Về sau ngươi hạn chế qua lại với tiểu tử kia, chớ lại nhận quà của hắn nữa." Vi Vân lên tiếng: "Do thiếp sơ suất, cứ nghĩ chỉ là một hộp bánh thôi." Nhan Yên trước đó rõ ràng đã nhắc nhở hộp bánh ấy không rẻ, giờ lại đỡ lời, cười nói: "Nhưng mà quả thật ăn rất ngon." Nhan Chân Khanh không khỏi bật cười, thầm nghĩ tiểu nữ nhi này từ nhỏ đã lanh lợi hiểu chuyện, chỉ tiếc thân thể yếu ớt, khiến niềm vui xen lẫn nỗi lo lắng vẫn luôn thường trực trong lòng hắn. ~~ Ngày hôm sau, đến huyện nha, Nhan Chân Khanh xử lý xong vài công vụ, chợt liếc thấy một bản tự thiếp bị đè dưới đống công văn, mới nhớ ra hôm trước đã quên đưa cho Tiết Bạch. "Tiểu tử đó gần đây đã vào Quốc Tử Giám, chắc hẳn đang bận rộn lắm..." "Thanh Thần." "Huyện lệnh đến rồi." Nhan Chân Khanh ngẩng đầu lên, thấy một người mặc quan bào đỏ sẫm, chính là Trường An Huyện lệnh Giả Quý Lân, đang thong thả bước vào công phòng. Giả Quý Lân là trạng nguyên năm Khai Nguyên thứ 23, bị bảng hạ tróc tế cưới Kinh Triệu cự phú chi nữ Điền thị, về sau nương nhờ Lý Lâm Phủ mà thẳng tới mây xanh, chỉ trong mười hai năm đã lên làm huyện lệnh Trường An, có thể nói sự nghiệp thuận lợi đến tột cùng. Đáng tiếc, cuộc đời tưởng như hoàn mỹ ấy lại có nỗi sầu riêng, hắn đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn chưa có con cái, thường cầu thần vấn phật, nghe đồn rằng do kiếp này tạo nhiều nghiệp chướng, cần phải hành thiện tích đức. Cũng vì duyên cớ này, gần đây Giả Quý Lân luôn âm thầm làm nhiều việc tốt, chẳng hạn như lần này lén nhờ Nhan Chân Khanh gửi lời nhắc nhở Lý Ung. "Thanh Thần lại nhìn ta như vậy, nhưng ta cũng đành bất lực. Tiêu kinh doãn lại thúc giục chuyện mấy chục hộ dân ở phía nam thành còn nợ tô dung điều..." "Nếu họ nộp đủ, e rằng cả nhà sẽ lâm vào cảnh khuynh gia bại sản." Giả Quý Lân khoát khoát tay, không muốn nói thêm về chuyện này. Bây giờ, hắn không còn quá mặn mà với thăng quan tiến chức. Đã nhắc nhở xong, hắn liền ngồi xuống cùng Nhan Chân Khanh tán dóc. "Đúng rồi, chưa chúc mừng Thanh Thần thu được một học trò giỏi, lại còn sáng tác một bài thơ truyền thế nữa." "Học trò?" "Thanh Thần vẫn muốn giấu ta sao? Gần đây ngay cả bọn trẻ ở Trường An cũng thuộc làu làu câu ‘Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh.’" Giả Quý Lân với tư cách là trạng nguyên, vô cùng đề cao bài thơ này, không ngớt lời khen ngợi, chỉ là cuối cùng hắn nhắc đến một tiểu sự: "Tiếc rằng chữ hắn viết không đẹp lắm, nếu không nói rõ, ai mà nghĩ đó là học trò của ngươi chứ?" Nhan Chân Khanh lập tức chắp tay hành lễ, nghiêm túc giải thích: "Huyện lệnh hiểu lầm rồi, hắn không phải là học trò của ta." Giả Quý Lân vốn chỉ muốn thoải mái trò chuyện phiếm, nhưng thấy Nhan Chân Khanh đột nhiên trịnh trọng như vậy thì hơi sững người, rồi lập tức xua tay trấn an. "Thanh Thần lo điều này có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi sao? Không cần bận tâm thế đâu, ở Quốc Tử Giám nhiều người đều nói rằng Tiết Bạch tuy làm thơ xuất sắc nhưng lại không giỏi thư pháp, chắc là do thiên bẩm thôi, chẳng liên quan gì với sự chỉ dạy của ngươi cả..." ~~ Quốc Tử Giám, Thái Học Quán. "Con cháu của Ngũ Miếu, tổ miếu chưa huỷ, dù là thứ dân hay quan lại, lấy vợ nhất định phải cáo, khi chết nhất định phải phó, không nên quên cội nguồn. Khi thân nhân chưa đoạn tuyệt mà lại bị liệt vào hàng thứ dân, thì đó là kẻ kém cỏi, bất tài. Kính điếu cùng phụ phúng trong lúc viếng tang, là đạo lý giữ gìn tình thân hữu..." Trịnh Kiền cầm thư quyển, đang giảng đến phần “Văn Vương Thế Tử” trong Lễ Ký. Đỗ Ngũ Lang ngáp dài một cái, nước mắt trào ra nơi khóe mắt. Đột nhiên, hắn vểnh tai, tò mò nhìn về phía trước, thì thấy Dương Huyên đang cúi đầu nghịch dế. Trong bốn học quán của Quốc Tử Giám, Quốc Tử Quán chủ yếu dành cho con cháu các quan từ tam phẩm trở lên, còn Thái Học Quán dành cho con cháu các quan từ ngũ phẩm trở lên. Cha của Dương Huyên là Dương Chiêu tuy chưa đạt tới ngũ phẩm, nhưng nhờ thủ đoạn bất phàm, sớm đã đưa Dương Huyên vào học. Về phần hắn và Tiết Bạch, tất nhiên là nhờ vào hiếu hạnh... Nghĩ tới đây, Đỗ Ngũ Lang không khỏi bật cười thầm vì sự mỉa mai của chính mình. Nhìn xung quanh, chẳng có mấy ai thật sự chú tâm nghe giảng, chỉ có Tiết Bạch là vẫn ngồi thẳng lưng, nghiêm túc đọc từng chữ, dù có vẻ khá chật vật để theo kịp bài học của Trịnh Kiền. Đỗ Ngũ Lang thò đầu qua nhìn trộm, thấy trên sách của Tiết Bạch đầy những ký hiệu lạ, bèn thấp giọng hỏi: "Ngươi còn ngắt câu nữa à?" Tiết Bạch gật đầu. "Lễ Ký ta đã học ở nhà rồi, không ngờ ở Quốc Tử Giám lại có nhiều người không bằng ta. Cứ thế này thì làm sao sinh đồ ở đây so được với những hương cống từ các châu huyện khác chứ... Ai da!" Đỗ Ngũ Lang còn đang lầm bầm thì bị đánh một cái vào sau ót. Trịnh Kiền với mũ cao đai rộng đi ngang qua, miệng vẫn tiếp tục giảng bài, thước trong tay lại giơ lên lần nữa, đánh "bốp" một cái thật mạnh vào mu bàn tay của Dương Huyên. Con dế nhỏ rơi xuống ghế, nhảy nhót giây lát rồi biến mất tăm. Dương Huyên đau đến mức không biết nên xoa tay nào trước, hận không thể hét to một câu "Nương, hắn dám đánh ta!" Nhưng Trịnh Kiền đã đi sang phía bên kia, chẳng thèm để ý. Đỗ Ngũ Lang không dám lộn xộn thêm, chỉ biết lắng tai nghe bài giảng chán ngắt, ngáp liên hồi rồi cuối cùng ngủ gục trên bàn. "... Đến Đông Tự, dâng lễ lên tổ tiên, sau đó bày chỗ ngồi cho Tam Lão, Ngũ Canh và các bậc cao niên..." Một giấc ngủ thật ngon, lúc tỉnh dậy nước dãi cũng đã khô. Ngoảnh đầu nhìn lại, ánh tà dương chiếu qua cửa sổ phía tây rọi lên bóng lưng thẳng tắp của Tiết Bạch, hắn vẫn đang nhíu nhíu mày, hết sức dụng tâm ngồi học. Dương Huyên thì đã ngủ say, ngáy vang cả phòng. Tiếng chuông bỗng vang lên, Trịnh Kiền gấp thư quyển lại. Chúng sinh đồ đứng dậy hành lễ, một ngày nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc. "Trước khi trống chiều đánh vẫn còn kịp, chúng ta cưỡi ngựa đến Phong Vị Lâu dùng bữa tối đi." Đỗ Ngũ Lang kéo tay Tiết Bạch, "Nếu lại bắt ta ăn cơm phát tại Quốc Tử Giám nữa, ta thực sự..." Dương Huyên còn đang nô đùa với mấy vị bằng hữu, nghe thế liền quay lại nói: "Tiết Bạch, ta nghe nương nói ngươi thân với cha ta. Vậy từ nay ngươi đi theo ta, gọi ta là ‘Cừ soái’, giờ mang ta cùng đến Phong Vị Lâu thôi." "Cừ soái" vốn là cách gọi thủ lĩnh của đám lưu manh, rõ ràng Dương Huyên đang muốn nhận Tiết Bạch làm đàn em. Tiết Bạch mỉm cười đáp: "Ta còn muốn thỉnh giáo Trịnh bác sĩ vài điều, hay là ngươi đi cùng luôn nhé?" Dương Huyên bĩu môi, cười nhạo rồi quay đi, không quên lưu lại một câu thiên kim chi ngôn. "Người thông minh đều chờ cha mình ấm quan, ai còn cần học hành làm gì?" "Ai, sinh đồ thật sẽ không bằng hương cống." Đỗ Ngũ Lang thở dài, "Đã tống khứ được tên ngốc đó rồi, chúng ta đi thôi." "Ta thật muốn thỉnh giáo Trịnh bác sĩ mà." "Thực ra nếu có gì không hiểu, ngươi hỏi ta cũng được, ta học kinh thư cũng không tệ lắm." Dù không mấy tình nguyện, nhưng Đỗ Ngũ Lang vẫn theo Tiết Bạch tới công phòng. Từ xa, họ đã thấy bóng dáng nghiêm nghị của các Ti nghiệp và Bác sĩ, khiến người ta có chút không tự tại. "Ta ở đây chờ ngươi." "Được." Chờ hồi lâu, các sinh đồ khác đều đã đi ăn, mới thấy một nhóm văn nhân vừa nói cười vừa từ công phòng bước ra. Tiết Bạch cũng ở trong đó, hướng Đỗ Ngũ Lang vẫy vẫy tay. "Đi thôi, cùng các tiên sinh đi uống rượu." "Cái gì?" "Đỗ Tử Mỹ đến rồi." Tiết Bạch nói. "Đi đón tiếp ngài ấy." "Đỗ Phủ?" "Chính xác." Đỗ Ngũ Lang đếm ngón tay tính toán: "Tuy là chi xa, nhưng xét về vai vế thì ngài ấy còn trên cả phụ thân ta một đời, hơn ta hai đời." "Đi thôi." "Sao chúng ta phải đi?" Tiết Bạch thản nhiên đáp: "Kết giao bằng hữu, chiêm ngưỡng thi nhân. Huống chi năm nay là xuân thí, chúng ta nên quan sát thật tốt, chuẩn bị cho năm sau." "Ngươi không nghĩ bọn họ là Bác sĩ, còn chúng ta chỉ là..." Đỗ Ngũ Lang nói được nửa câu thì đành im bặt, vội vàng đuổi theo Tiết Bạch. Cùng với các tiên sinh, rời Quốc Tử Giám qua cửa nhỏ, bước vào tửu lâu ngay đối diện. Hậu viện của tửu lâu là nơi trọ của các cống sinh lên kinh ứng thí, vô cùng náo nhiệt. Trịnh Kiền sở hữu tiếng tăm cực lớn, vừa bước vào, lập tức có nho sinh chủ động nhường bàn. "Trịnh thái học đến rồi, chúng ta chen một chút, chừa một bàn ra." "Ha ha." Trịnh Kiền cười lớn: "Hôm nay bất luận sư đồ hay tuổi tác, tất cả đều là bạn bè vong niên!" Phong cách hào sảng, phóng khoáng của người Đường thể hiện rõ nét trong những dịp như thế này. Mọi người ngồi xuống, Đỗ Ngũ Lang liếc nhìn các danh sĩ, quan lại ngang tuổi cha mình, cảm thấy vô cùng bối rối như ngồi trên đống lửa. May mắn thay, Trịnh Kiền và Tô Nguyên Minh không hề nghiêm nghị như khi ở giảng đường, trái lại rất thân thiện, cởi mở, phàm có hảo hữu đến đều vui vẻ giới thiệu. "Thứ Sơn đến rồi, đây là hai tiểu hữu của lão phu, dám tại ngự tiền ghép chữ lung tung – Tiết Bạch, và Đỗ gia tiểu tử – Đỗ Đằng." "Xin chào chư vị, ta là Nguyên Kết, tự Thứ Sơn, hương cống phủ Hà Nam." Mọi người chào hỏi lẫn nhau. Nguyên Kết, năm nay 28 tuổi, dáng người cao lớn, tướng mạo đường hoàng, ánh mắt sáng ngời, cử chỉ toát lên vẻ tự tin, rõ ràng là một người văn võ song toàn. Tô Nguyên Minh rất thưởng thức thanh niên này, vỗ vai nói: "Hôm nay là cống sinh, sau Xuân thí sẽ là rường cột của quốc gia." Trịnh Kiền nhận xét: "Với tài năng của Thứ Sơn, giờ mới đỗ cử nhân thì đã là quá muộn rồi." "Trịnh công khen quá lời." "Tử Mỹ đâu? Không đi cùng ngươi à?" "Ngay tại phía sau." Nguyên Kết cười: "Hắn chê rượu trong tửu lâu đắt quá, nhất quyết tự đi mua rượu bình dân." "Trịnh thái học, Tô ti nghiệp, lâu lắm không gặp!" Đột nhiên có tiếng cười sảng khoái vọng vào, mọi người quay đầu nhìn, thấy một nam tử trung niên mặc áo vải thô bước vào, người chưa tới mà tiếng tới trước. "Lần cuối cùng gặp Tô ti nghiệp là mười năm trước ở Duyễn Châu. Thử xem rượu đục ta mua ven đường có ngon không. Sống trên đời, nếu chỉ uống rượu ngon thì thật là tẻ nhạt." "Đông quận xu đình nhật, Nam lâu tung mục sơ." Tô Nguyên Minh cười lớn: "Đỗ Tử Mỹ, nếu muốn tiết kiệm tiền thì cứ nói thẳng!" “……” Tiết Bạch nhìn sang, nhưng thấy hình ảnh Đỗ Phủ trước mắt hoàn toàn khác xa với ấn tượng của hắn về một nhà thơ u sầu thất thế, lo lắng cho vận nước. Trung niên nhân này trạc ba mươi lăm tuổi, tuy mặc áo vải nhưng khí cách hùng hồn, cho người cảm giác đầu tiên lại là...... Cuồng. Hai túi rượu cũ kỹ đầy ắp bị ném lên bàn, so với những bộ đồ sứ tinh xảo của Khang gia tửu lầu thì trông có vẻ khá giản dị, thậm chí là sơ sài. Trên tay áo của Đỗ Phủ có khâu hai miếng vá lớn, nhưng có lẽ hắn từng sống trong cảnh sung túc, bởi thắt lưng buộc quanh hông bằng da hươu, trên đó treo một chiếc túi nhỏ thêu chỉ vàng, rõ ràng chất liệu vô cùng đắt tiền, bất quá đều đã cũ kỹ. Chiếc túi nhỏ phồng lên như đang đựng một cây bút lông. Đỗ Phủ chẳng hề bận tâm đến những điều này, hắn vừa cười nói vui vẻ vừa ngồi xuống giữa đám người mặc cẩm bào, thần thái ung dung, thậm chí còn lộ vẻ kiêu hãnh, bởi hắn tự hào về tài học, không tin rằng bất kỳ vật ngoại thân nào có thể che lấp ánh hào quang của bản thân. "Đến đây, để ta giới thiệu với ngươi một thần đồng thi từ, và một vị hậu duệ trong tộc họ ngươi…" Sau khi chào hỏi, Tô Nguyên Minh đọc lên vài bài thơ của Tiết Bạch. Ngay lập tức, Đỗ Phủ bừng lên thi hứng, hắn đứng dậy, gọi chủ quán mang nghiêng giấy đến, nói: "Vừa đặt chân đến Trường An đã nghe được những tuyệt tác thế này, ta cũng xin tặng Tiết tiểu lang một bài thơ." Vừa dứt lời, đúng lúc chủ quán mang giấy và nghiên mực tới, Đỗ Phủ lấy ra một cây bút lông cũ, lông dê trên bút đã mòn khá nhiều, vuốt nhẹ một chút rồi chấm vào mực. Bút lông dê trơ trụi huy sái, liền mạch lưu loát, bút lạc, thơ đã thành. “Ác oa hãn huyết chủng, thiên thượng kỳ lân nhi.” “Tài sĩ đắc thần tú, thư trai văn nhĩ vi.” “Lệ hoa tình vũ hảo, thải phục mộ xuân nghi.” “Bằng tửu nhật hoan hội, lão phu kim thủy tri.” Mọi ánh mắt đều dõi theo bài thơ, Đỗ Ngũ Lang không kiềm được mà thốt lên: "Hảo thi!" Tuy nhiên Trịnh Kiền lại nhận xét: "So với những bài thơ khác của Tử Mỹ, chỉ có thể coi là bình thường." Gần đây Tiết Bạch cũng đang học làm thơ, càng cảm nhận được rõ nét tài hoa xuất khẩu thành thơ như thế này, trịnh trọng cảm tạ: "Tài sơ học thiển, không thể đối đáp lại thơ của Đỗ công, chỉ nghĩ ra được một câu dang dở ‘Lý đỗ thi thiên vạn khẩu truyền’, mong chư vị chớ cười chê." Đỗ Ngũ Lang nghe xong cũng thay Tiết Bạch xấu hổ, thầm nghĩ đúng là tài sơ học thiển thật. Nhưng Đỗ Phủ lại không lưu tâm tàn cú hay toàn thi, nghiêm túc khoát tay nói: "Ta không thể cùng Thái Bạch huynh tương đề tịnh luận." "Được lắm Đỗ Tử Mỹ, xưa nay ngươi luôn kiêu ngạo, hôm nay sao lại khiêm tốn thế?" "Nếu so tài làm thơ, ta không sợ ai cả. Nhưng với trích tiên, lại là người duy nhất không thể so bì!" Đỗ Phủ buông cây bút cùn, xắn tay áo, thoải mái ngồi xuống, cười lớn: "Các vị có biết không? Ba năm trước, ta từng gặp Thái Bạch ở Lạc Dương, lúc ấy cả Nhược Phu huynh cũng có mặt." "Ta đã nghe những bài thơ các ngươi tặng nhau, nhưng chưa rõ chi tiết, mau kể đi nào!" “……” Bữa tiệc rượu không hề tẻ nhạt như Đỗ Ngũ Lang tưởng tượng, tương phản, Đỗ Phủ kể lại những trải nghiệm của mình một cách sống động, trước tiên là về chuyến du ngoạn Lạc Dương vào năm Thiên Bảo thứ ba, rồi lại kể tiếp chuyến đi Tề Lỗ vào năm Thiên Bảo thứ tư cùng Lý Bạch. Khi nhắc đến chuyện hai người tặng thơ cho nhau lúc chia tay, Đỗ Phủ càng thêm đắc ý, ngâm nga những câu thơ mà Lý Bạch tặng, thần thái của hắn lúc này lại có chút giống với Quách Thiên Lý. “Thu ba lạc tứ thủy, hải sắc minh tồ lai. Phi bồng các tự viễn, thả tẫn thủ trung bôi.” "Hảo thi!" Mọi người lập tức nâng chén, ngửa đầu uống cạn. Đỗ Ngũ Lang bị sặc một ngụm, quay đầu nhìn thấy Tiết Bạch nâng chén đầy vẻ phong lưu, thần thái hào sảng tựa như tửu tràng hào khách, nhưng thực ra trong chén của hắn vẫn còn nguyên. "Chư vị, chúng ta đều mắc bẫy của Tử Mỹ rồi." Nguyên Kết cười lớn nói: "Hắn nói về Lý Thái Bạch, nhưng không bất tri bất giác đã khéo léo dụ ta uống thêm một chén." Không khí bữa tiệc lập tức trở nên sôi trào hơn. Đỗ Phủ cũng rất thích bài thơ《 Cổ Thảo Nguyên Tống Biệt 》kia, dường như cũng nhận ra Tiết Bạch chưa uống hết rượu nên liền mời thêm một chén nữa, vui vẻ nói: "Ngoài Lý Thái Bạch ra, nay lại có Tiết Bạch. Thi đàn Đại Đường thế này, thật là rực rỡ biết bao!" Nguyên Kết mỉm cười nói: "Trường An đúng là nơi ngọa hổ tàng long, may mà Tiết tiểu lang không ứng thí kỳ này." Đỗ Phủ uống cạn một hơi, ngạo phóng chi thái hiện rõ trên mặt, ngà ngà say nói: "Dù kỳ này có bao nhiêu nhân tài ẩn mình, thì vị trí trạng nguyên cũng chỉ có thể nằm giữa ta và ngươi." Các hương cống xung quanh đều quay sang nhìn. Tiết Bạch vẫn chăm chú quan sát Đỗ Phủ, ban đầu ngạc nhiên trước sự ngạo mạn của hắn, nhưng rồi bỗng hiểu ra. Đúng ha, cũng chỉ có Đỗ Phủ, mới dám nói ra những lời ngông cuồng như thế. “Phủ tích thiếu niên nhật, tảo sung quan quốc tân. Độc thư phá vạn quyển, hạ bút như hữu thần. Phú liệu Dương Hùng địch, thi khan Tử Kiến thân. Lý Ung cầu thức diện, Vương Hàn nguyện bốc lân.” Đến cả Thái Thú Bắc Hải nổi danh khắp thiên hạ là Lý Ung khi nghe nói Đỗ Phủ du ngoạn Tề Lỗ cũng đặc biệt đến mở tiệc khoản đãi hắn. Với tài hoa như vậy, lập chí trở thành trạng nguyên có gì là lạ? "Tử Mỹ say rồi." Tô Nguyên Minh vẫy tay cười với mọi người xung quanh: "Các vị chớ để bụng." "Ha ha ha, với Đỗ Tử Mỹ chi tài, muốn làm trạng nguyên thì ai dám không phục chứ?!" Có người lớn tiếng hô vang, cả đại sảnh bật cười, mọi người đồng loạt nâng chén, quả nhiên không ai dám không phục. Không khí bữa tiệc càng thêm náo nhiệt. Chẳng biết từ lúc nào, Đỗ Phủ đã nhặt lên cây bút lông cũ kỹ kia, lại đề tiếp một bài thơ. …. Đỗ Ngũ Lang sau khi uống vài chén rượu, đến cả thân phận mình là học sinh của Quốc Tử Giám cũng quên. Điều khiến hắn tiếc nuối nhất là Đỗ Phủ chỉ tặng thơ cho Tiết Bạch, lại bỏ qua một tử tôn Đỗ gia như hắn. Trong cơn say lờ mờ, hắn lơ đãng nhìn lên tường, thấy bài thơ treo ở đó hóa ra là cựu thi. “Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu.” _____________ *phó phụ: vú già. *kính điếu: đến viếng tang lễ với thái độ thành kính. *phụ phúng: tặng tài vật cho gia đình người mất. *"Đông quận xu đình nhật, Nam lâu tung mục sơ." “Vào những ngày Xu Đình ở Duyễn Châu, lần đầu được phóng tầm mắt nhìn ra xa trên Nam lâu” (Xu Đình là ngày nhớ ơn cha) *“Ác oa hãn huyết chủng, thiên thượng kỳ lân nhi.” “Tài sĩ đắc thần tú, thư trai văn nhĩ vi.” “Lệ hoa tình vũ hảo, thải phục mộ xuân nghi.” “Bằng tửu nhật hoan hội, lão phu kim thủy tri.” ~ tạm dịch ~ "Ngựa thần mồ hôi đỏ, kỳ lân chốn thiên đình. Văn tài xuất thần diệu, danh vang khắp thư trai. Hoa tươi rạng trong nắng, thải phục hợp gió xuân. Bạn rượu vui tụ hội, lão phu nay mới hay." (Theo truyền thuyết, ngựa Hãn Huyết có mồ hôi đỏ được sinh ra ở con sông tên Ác Oa) *Tô Nguyên Minh tự Nhược Phu. *“Thu ba lạc tứ thủy, hải sắc minh tồ lai. Phi bồng các tự viễn, thả tẫn thủ trung bôi.” "Sóng thu đổ về Tứ Thủy, màu biển sáng rực Tồ Lai. Cỏ bồng bay theo gió, nào cạn chén trong tay!" (Tồ Lai: chỉ một ngọn núi lớn, sau này cũng được dùng để chỉ những người tài giỏi, xuất sắc) *“Phủ tích thiếu niên nhật, tảo sung quan quốc tân. Độc thư phá vạn quyển, hạ bút như hữu thần. Phú liệu Dương Hùng địch, thi khan Tử Kiến thân. Lý Ung cầu thức diện, Vương Hàn nguyện bốc lân.” ~ tạm dịch ~ "Ngày trước khi ta còn trẻ, sớm đã là khách quý của triều đình. Đọc sách hơn vạn quyển, hạ bút như thần linh. Phú sánh tài Dương Hùng, thơ ngang sức Tử Kiến. Lý Ung ngỏ ý muốn gặp mặt, Vương Hàn ước được làm hàng xóm bên." *“Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu.” "Sẽ có ngày đứng trên đỉnh cao chót vót; phóng tầm mắt, mọi núi non chung quanh đều trở nên nhỏ bé."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang